nua hoan nua ai
Ebook Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của tác giả Lam Bạch Sắc Truyện Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát của Lam Bạch Sắc Tác phẩm thứ nhất là Nối Tiếp Sai Lầm. Lam Bạch Sắc viết thể nhiều loại đấu đá tmùi hương ngôi trường rất thú vị.
Tóm tắt: Bài viết về Một Nửa Hoàn Hảo - Vietsub Thuyết minh | Subnhanh Phim Một Nửa Hoàn Hảo - Mia Archeep kể về cuộc sống và chuyện tình yêu của nhân vật Chollada, một cô gái có xuất thân bình thường nhưng sở hữu những phẩm …
Nuôi loài nửa chuột nửa chim, càng nuôi càng ra tiền. Sự kiện: Kinh tế toàn cảnh. Chia sẻ. Nông dân Việt từ lâu đã quen với việc nuôi dơi để lấy phân bón cho vườn cây ăn trái, nhằm tiết kiệm một phần chi phí chăm sóc cây trồng. Xem album ảnh mở rộng.
This study of the Nui Nua clay (for med from the weathering of the Nui Nua serpe ntinite, Viet Nam) bas ed on chemical, TEM -EDX, XRD, FT-IR anal yses indica ted that the clay cont ains mainl y
Trong khi diễn viên Hoàng Phúc ở tuổi 54 vẫn được khen ngợi phong độ thì Johnny Trí Nguyễn ở tuổi 47 lại già nua hơn nhiều. Trước những nhận xét già nua với vẻ ngoài hốc hác, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, ngoại hình xuống cấp của cư dân mạng, Johnny Trí
Rencontre Gratuite Nord Pas De Calais. Hai năm một ngày nắng không trung, chiếc máy bay chở khách cỡ lớn bình ổn cất cánh, tạo thành một vệt khí lưu trên nền trời xanh ngoài nắng chói chang, Viêm Lương buộc phải kéo cửa sổ, cô nhấc gọng kính, tiếp tục xử lý tập tài liệu trên đó là giờ ăn trưa, cô tiếp viên hàng không đẩy xe, sắp đồ ăn cho hành xe chở đồ ăn nhanh chóng đi đến bên cạnh Viêm Lương, cô tiếp viên hàng không cúi người định đặt dao dĩa, cô hơi tần ngần khi thấy bàn nhỏ để đầy tài Lương đang tập trung phân tích số liệu quan trọng, cô đành buông bút, nhướng mắt nhìn tiếp viên hàng không "Tôi chỉ cần một ly cà phê, cám ơn."Cô tiếp viên hàng không mỉm cười, rót cà phê đưa đến tay Viêm lúc Viêm Lương chuẩn bị nhận cốc cà phê, chiếc máy bay đột nhiên chao tiếp viên hàng cầm không chắc, nửa ly cà phê đổ xuống tài liệu của Viêm Lương phản ứng nhanh giơ tay che chắn, một phần văn bản tránh khỏi tình trạng dính nước cà phê, nhưng nước cà phê hắt xuống váy áo của cô, tạo thành vệt loang lổ."Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi" Cô tiếp viên hàng không vội vàng rút khăn này, tiếng cơ trưởng vang lên trong hệ thống truyền thanh "Máy bay gặp phải luồng khí lưu, đề nghị quý khách thắt dây an toàn."Viêm Lương nhanh chóng lau sạch nước cà phê trên tập tài liệu bị ướt, nhìn sang bên này thấy mấy tờ giấy rơi xuống lối đi, cô vội vàng cởi dây an toàn, đứng dậy đi nhặt tài có một bàn tay thò xuống nhặt tài liệu nhanh hơn Viêm Lương một một hành khách ngồi chếch phía sau ảnh đầu tiên đập vào mắt Viêm Lương là cánh tay đàn ông xắn áo sơ mi lên tận khuỷu, để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu và năm đầu ngón tay thon dài. Viêm Lương giơ tay định nhận tờ tài liệu và nói lời cám ơn, nhưng cô chợt khựng lại ngay trước khi mở vì lúc ánh mắt của cô dịch chuyển lên bờ vai đến gương mặt nghiêng của người đàn ông, cô thấy rõ ràng anh ta đang xem tài liệu của ta ngồi, còn Viêm Lương đứng. Từ góc độ của Viêm Lương, tuy không nhìn rõ gương mặt người đàn ông nhưng cô vẫn nắm bắt được ánh mắt sắc bén của anh ta khi anh ta đọc tài Lương ho khan một tiếng, giơ tay đến trước mặt người đàn ông, tỏ ý muốn lấy lại tài liệu. Cô đồng thời nhấn mạnh ngữ khí "Cám...ơn..."Đến lúc này người đàn ông mới ngẩng mắt anh ta đâu chỉ sắc bén, mà như con diều hâu rình cảm nhận duy nhất của Viêm Lương khi cô chạm phải ánh mắt của anh đôi mắt sắc bén đó ngay lập tức dịu đi, người đàn ông mỉm cười, trả tài liệu cho Viêm Lương nhanh chóng quay về chỗ ngồi. Sau khi sắp xếp lại đống tài liệu lộn xộn, cô không nhịn được quay đầu về phía người đàn ông. Nhưng lúc này, vị hành khách phía sau đang cúi đầu dùng bữa. Anh ta chỉ thuần túy là một người đàn ông xa lạ mà như cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của cô, Viêm Lương lắc đầu quay lên.***Ba tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay hạ cánh, hành trình vượt đại dương cuối cùng cũng kết người đổ ra đại sảnh sân Lương sải bước dài đi tới nơi nhận hành lý. Cô có mái tóc đen, làn môi đỏ nổi bật, nhưng gương mặt vô cảm, đôi giày cao gót của cô nện cộc cộc xuống nền đá, rất có khí thế. Chỉ bộ váy liền của cô vệt cà phê đã khô, khiến cô hơi thảm Lương nhanh chóng lấy hành lý của mình. Cô định kéo va ly vào nhà vệ sinh đổi bộ quần áo sạch sẽ, nhưng trên đường đi cô bị một người đàn ông nho nhã mặc comple chặn lại."Có chuyện gì sao?" Viêm Lương đang vội nên tỏ thái độ không mấy hòa đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, sau đó anh ta lấy một cái kính từ trong túi xách "Cái này của cô phải không?"Viêm Lương mở to mắt. Cô nhìn kỹ cái kính, quả nhiên là của cô."Tôi nhặt được ở trên máy bay."Viêm Lương bị cận nhẹ, chỉ lúc làm việc cô mới đeo kính. Sau khi xảy ra sự cố ở bữa trưa, cô không tiếp tục nghiên cứu tài liệu, vì vậy cô không rõ bị rơi kính từ lúc Lương lịch sự mỉm cười, cô đang chuẩn bị cám ơn và nhận kính, ai ngờ người đàn ông nhét kính vào tay cô, bên trong còn kèm một tấm danh thiếp."Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại." Người đàn ông lên Lương chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nên cô không để ý đến câu nói kỳ lạ của người đàn ông. Cô nhận tờ danh thiếp, liếc qua rồi gật đầu biểu thị cáo từ. Sau đó Viêm Lương kéo va ly bước đi, để mặc người đàn ông đứng yên tại đến cửa cảm ứng ở đại sảnh sân bay quốc tế, nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh, Viêm Lương lập tức ném tấm danh thiếp vào thùng ra ngoài, bên tai Viêm Lương vọng tới giọng nói quen thuộc "Viêm Lương!"Viêm Lương đứng ngó quanh, liền nhìn thấy Châu Trình đang đứng đợi cô ở cửa vẫy tay với cô và nở nụ cười dịu mặt lạnh lẽo của Viêm Lương cuối cùng cũng lộ tia xúc động, cô rảo bước nhanh hơn, chỉ một loáng đã đến trước mặt anh "Em vinh dự thật đấy, phiền giám đốc Châu đích thân đi đón em."Câu nói có hàm ý chế nhạo của cô làm Châu Trình mỉm cười bất lực "Chỉ một năm không gặp, miệng lưỡi em ngày càng ghê gớm.""Chỉ một năm không gặp, anh ngày càng đẹp trai ra."Thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang khiến Viêm Lương nheo mắt, nụ cười của người đàn ông trước mặt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Viêm Lương liền quay đi chỗ khác, cố gắng đè nén tà niệm vừa nảy sinh trong lòng "Đúng rồi, chú Châu đâu? Chẳng phải trước đây đều là chú phụ trách đón em hay sao?""Bố anh đưa phu nhân đi bệnh viện thăm ông già, hôm nay anh được nghỉ nên thay bố làm tài xế của em." Vừa nói Châu Trình vừa đỡ hành lý của Viêm Lương, đi ra bãi đỗ đó không xa có một chiếc xe sang trọng lặng lẽ đậu một chỗ. Cửa kính xe ô tô đen như mực, giống hệt đôi mắt người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía ta đang nhìn ra ngoài cửa xe, bộ dạng có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu người khác. Một tay anh ta chống lên thành cửa tì vào cằm, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hàng hiệu, vỏ kim loại của đồng hồ còn không lạnh bằng gương mặt anh đàn ông vừa bắt chuyện với Viêm Lương đi khỏi cửa cảm ứng, nhanh chóng chui vào trong xe. Anh ta quay đầu nói với người đàn ông ở ghế sau "Tưởng tiên sinh, tôi đã thay anh trả đồ rồi."Người đàn ông ngồi sau không lên tiếng, thấy đôi nam nữ ở bãi đỗ xe cách đó không xa lên xe ô tô, anh ta liền thu ánh mắt, ra lệnh cho tài xế "Xuất phát!"***Châu Trình vừa nổ máy vừa quay sang hỏi Viêm Lương "Anh fax cho em tài liệu kinh doanh của công ty, em đã xem chưa?""Em nghiên cứu trong suốt thời gian ở trên máy bay, gần xong rồi.""Bây giờ công ty rất hỗn loạn, em phải nhanh chóng nắm bắt tình hình mới được. Đúng rồi, em về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện thăm ông già?"Viêm Lương ngồi ở ghế lái phụ. Nghe câu hỏi của Châu Trình, sắc mặt cô trở nên u ám "Sức khỏe của ba em thế nào rồi?""Tuần trước ông ấy bị trúng gió, giờ vẫn còn nằm viện, tình trạng vẫn tạm coi là ổn định."Châu Trình tăng tốc, anh chợt nhớ ra một việc quan trọng, liếc nhìn Viêm Lương mới tiếp tục mở miệng "Chị gái em cũng đang ở bệnh viện."Ánh mắt đầy hàm ý của Châu Trình khiến Viêm Lương không mấy dễ chịu, cô lặng lẽ quay đi chỗ khác mà không lên tiếng."Viêm Lương, em đừng chĩa mũi nhọn vào cô ấy có được không? Coi như nể mặt anh đi."Viêm Lương nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo "Châu Trình, Từ Tử Thanh trong mắt anh là nữ thần, còn trong mắt em, chị ta chỉ là một đứa con hoang."***Viêm Lương cuối cùng quyết định về nhà, cô không muốn đến bệnh viện rồi lại gây ra mâu thuẫn gia mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cô dùng phần lớn thời gian đọc tài liệu nên tương đối mệt mỏi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên ghế sofa xem tivi, cuối cùng cô mới cảm thấy thoải mái dễ Lương cầm điều khiển tivi bấm tung lung. Cô dừng lại ở một kênh, xem hết quảng cáo mới của nhãn hiệu "Phù Sinh Nhược Mộng" mới chuyển sang kênh tin tức bản nói ngọt ngào của người chủ trì vang lên "Những năm gần đây, công ty từng đưa ra dòng mỹ phẩm cao cấp "Phù Sinh Nhược Mộng" là tập đoàn Từ thị tụt dốc nghiêm trọng. Việc chủ tịch hội đồng quản trị Từ Tấn Phu bị trúng gió nhập viện đẩy công ty tới khó khăn mới. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Từ Tấn Phu đã thông qua công ty Lạp Đầu, tiếp xúc với nhân tài trong giới quản lý. Chủ tịch Từ có ý đưa người quản lý chuyên nghiệp tiếp quản công ty, nhân cơ hội này xóa bỏ phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống trước kia..."Viêm Lương nhíu mày dán mắt vào màn hình tivi, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa. Viêm Lương lập tức chuyển sang kênh giải lại nằm xuống ghế một cách lười biếng rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang đi vào "Mẹ đến rồi à?"Bà Viêm sa sầm mặt khi thấy bộ dạng của Viêm Lương."Đến Châu Trình còn biết đường đến bệnh viện thăm bố cô, cô thì hay nhỉ? Vừa về nước là trốn ở nhà xem mấy trò này." Bà Viêm đưa mắt về phía tivi "Thật chẳng ra làm sao cả."Viêm Lương tắt tivi, đứng dậy đi rót cốc nước cho bà Viêm để bà bớt giận "Chẳng phải mẹ ghét nhất gặp mẹ Từ Tử Thanh hay sao? Con nghe Châu Trình nói hai mẹ con Từ Tử Thanh đều ở bệnh viện. Con tưởng có mặt bọn họ, chắc chắn mẹ sẽ không đặt chân vào cổng bệnh viện nửa bước.""Tôi cũng chỉ vì cô mà thôi. Cô cũng biết bố cô yêu thương Tử Thanh, tôi đưa cô ra nước ngoài học MBA để sau này cô có khả năng kế thừa công ty. Bây giờ thì hay rồi, bố cô bị trúng gió, công ty loạn hết cả lên, Tử Thanh trực tiếp vào bộ phận chiến lược. Tôi gọi cô về nước ngay lập tức, là vì trong tình hình hiện tại, ai hiếu thuận hơn người đó có khả năng được bố cô chuẩn bị đưa lên. Cô chẳng hiểu gì cả? Dù chỉ làm bộ làm tịch cũng phải đi bệnh viện thăm bố cô. Ngộ nhỡ công ty rơi vào tay mẹ con Tử Thanh, đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn.""Vâng vâng vâng, mẹ nói đúng! Con biết mẹ dụng tâm lương khổ!" Viêm Lương vừa lấy lòng vừa đẩy mẹ ra khỏi phòng ngủ của cô "Dì Lương nấu canh ngon lắm, con cùng mẹ xuống dưới uống canh nhé!" "Cô đừng mồm mép với tôi. Nếu cô thật sự muốn tôi bớt lo thì mau nắm bắt công việc của công ty, để tôi khỏi trở thành trò cười trong thiên hạ, nói tôi đấu không lại người đàn bà thối tha đó nên mới để con gái riêng cưỡi lên đầu con gái tôi, tác oai tác quái. Nếu đúng là như vậy, tôi chỉ còn nước đeo mo vào mỗi khi ra ngoài.""Mẹ nói sao con sẽ nghe vậy, được chưa ạ?" Đến khi Viêm Lương nói câu này, bà Viêm mới bớt càu cùng, Viêm Lương chẳng được uống canh, bị bà Viêm sai đem canh đi bệnh viện thăm phòng bệnh cao cấp, hành lang trang trí như khách sạn năm sao. Viêm Lương vừa rời khỏi thang máy liền nhìn thấy Châu Trình đang đứng tựa vào lan can. Cô rón rén tiến lại gần vỗ mạnh vào vai Trình quay đầu, anh tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Viêm Lương "Chẳng phải em nói hôm nay không đến bệnh viện sao?"Viêm Lương nhún vai "Anh ở ngoài hành lang làm gì? Sao không vào phòng?""Ông già đang gặp nhân tài quản lý mà công ty Lạp Đầu giới thiệu nên bảo bọn anh tránh mặt.""Ai hả?"Châu Trình tỏ ra thần bí "Một nhân vật lợi hại."Viêm Lương chợt nhớ tới tin tức cô vừa xem trên tivi người quản lý chuyên nghiệp, thay đổi phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống...Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi chuyển sang đề tài khác "Từ Tử Thanh đâu rồi?""Cô ấy đưa mẹ ra xe, lát nữa sẽ quay lại."Thấy Viêm Lương không tập trung, Châu Trình lại nhắc nhở "Viêm Lương, đừng cãi lộn với cô ấy, được không em?"Đến lúc này Viêm Lương mới có phản ứng, cô cất giọng khinh miệt "Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ em chĩa mũi nhọn vào chị ta, mà không phải chị ta chuyên nhằm vào em?"Không đợi Châu Trình lên tiếng, Viêm Lương quay người bỏ anh ở đằng sau gọi tên cô, cô cũng không dừng gia ngõ hẹp, Viêm Lương không ngờ cô lại đụng phải Từ Tử Thanh ở ngay cửa thang máy vừa mở cửa, Viêm Lương và Tử Tử Thanh kẻ ở trong người ở ngoài đối mặt nhau, cả hai cùng sững Tử Thanh có phản ứng trước, cô ta đi ra khỏi thang máy, nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt dò xét "Sao? Chịu quay về rồi à?"Viêm Lương cau mày "Hình như chị không có tư cách dùng ngữ khí đó với tôi.""Tôi đang thay bố hỏi cô. Tết năm ngoái cô không thèm về nhà, bây giờ nhà loạn hết cả lên, cô lập tức lộ diện. Người ngoài khó có thể không liên tưởng đến chuyện cô thừa dịp vớt vát lợi lộc."Viêm Lương đi qua người Từ Tử Thanh, nhưng bị ngăn lại "Sao cô đi vội thế?""Nếu chị không muốn tôi cho một bạt tai như lần trước thì mau tránh ra."Từ Tử Thanh cười cười "Cô không nói tôi cũng quên mất, tôi phải cảm ơn cái tát đó của cô. Nếu không nhờ cái tát đó, sao bố có thể cho tôi nhiều cổ phần như vậy?"Viêm Lương không kiềm chế nổi, nghiến răng nghiến Tử Thanh nói tiếp "Lúc đó mẹ cô tức giận như thế nào, cô không biết đâu. Trước đây mẹ cô đồng ý để mẹ con tôi vào cửa, là bởi vì mẹ tôi cam kết không tranh giành cổ phần với cô. Còn cô thì sao? Một cái tát đã hủy bỏ tâm huyết của mẹ cô bao nhiêu năm. Nếu tôi là mẹ cô, chắc tôi sẽ tức hộc máu mắt."Viêm Lương không tỏ ra tức giận, ngược lại cười nhạt. Khác với dung mạo thanh nhã của Từ Tử Thanh, ngũ quan của Viêm Lương tương đối rực rỡ, nụ cười khiến cô gương mặt cô có phần ngang ngược "Lẽ nào chị không biết, đàn ông thường có tâm lý bù đắp cho con cái của bà hai? Bố nợ mẹ con chị bao nhiêu năm như vậy, thậm chí đến danh phận cũng không thể cho mẹ chị. Lúc chị còn nhỏ, mỗi lần cùng mẹ chị về quê thăm họ hàng, có lần nào chị không bị người ta bàn tán xì xào ở sau lưng? Tôi tuyệt đối tán thành việc bố bỏ ít tiền bù đắp cho chị. Lại nói đến Châu Trình, tại sao anh ấy lại đối xử tốt với chị, chẳng phải vì thương hại chị hay sao?"Ánh mắt tóe lửa của Từ Tử Thanh khiến Viêm Lương vô cùng hài ở giây tiếp theo, Viêm Lương không cười nổi."Nhắc đến Châu Trình, tôi có một tin muốn báo cho cô biết." Từ Tử Thanh cố ý ngập ngừng "Anh ta cầu hôn tôi rồi."Giây phút đó, Viêm Lương cảm thấy chân tay cô lạnh mắt Từ Tử Thanh đầy vẻ đắc ý "Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không nhận lời anh ta, tất nhiên tôi cũng không buông tha anh ta. Người đàn ông làm em gái tôi bị tổn thương, tôi phải trói anh ta ở bên mình cả đời. Điều này cũng có ích với cô đúng không?"Viêm Lương cuối cùng không nhịn nổi, vung tay về phía Từ Tử Trình là tử huyệt của cô...Nhưng cái tát cuối cùng không rơi trên gương mặt vô tội của Từ Tử vì bàn tay Viêm Lương bị giữ kinh ngạc nhìn bàn tay đang cầm tay tay của một người đàn ông, trên đó có chiếc đồng hồ hàng hiệu quen Lương vội ngẩng đầu, liền chạm phải một đôi người đàn ông cô từng gặp trên máy bay, người đàn ông có đôi mắt khó quên.
Viêm Lương nói được làm được, dự án "Nhã Nhan" cứ có tiến triển mới, cô lập tức xuất hiện trước mặt Lộ Chinh vô cùng đau đầu. Người phụ nữ này nắm rõ hành tung của anh. Bất kể anh vừa kết thúc cuộc họp ra khỏi công ty, hay vừa đi công tác về, xuống máy bay là thấy bóng dáng cô ngay. Thậm chí có lúc anh ăn trưa ở một nhà hàng tư nhân, Viêm Lương đột ngột xuất hiện trước mặt anh, mỉm cười đưa tài liệu "Lộ tổng, mời anh xem qua."Viêm Lương tất nhiên giấu nhẹm chuyện cô tìm thám tử tư điều tra lịch trình của Lộ Chinh. Sau năm lần bảy lượt "tình cờ" gặp mặt, vừa nhìn thấy Viêm Lương, Lộ Chinh liền tỏ thái độ bất lực "Viêm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi..."Lần này, Lộ Chinh cùng đối tác đi đánh golf tại một sân golf của tập đoàn. Lúc anh ngồi xe chạy qua quả đồi nhỏ, một chiếc xe khác từ phía xa chạy ngược về phía khi hai chiếc xe lướt qua nhau, Lộ Chinh mới phát hiện Viêm Lương đang ngồi trên chiếc xe đối phụ nữ bày ra bộ dạng kinh ngạc khi tình cờ gặp anh, cô bảo tài xế dừng Chinh cũng lịch sự ra lệnh tài xế "Dừng xe."Hai chiếc xe dừng cách nhau một đoạn. Bắt gặp nụ cười ngọt ngào của Viêm Lương, Lộ Chinh nhức đầu vô nói đến từ "lại", Lộ Chinh cố ý nhấn mạnh ngữ khí, thể hiện tâm trạng không hài lòng. Nhưng Viêm Lương chỉ mỉm cười đáp lại, sau đó cô mở miệng "Đó là do Lộ tổng và "Nhã Nhan" có duyên phận."Lộ Chinh lắc đầu. Rốt cuộc là nghiệt duyên mấy đời, anh mới đi đến đâu cũng đụng phải cô?Anh đoán động tác tiếp theo của Viêm Lương là lấy tài liệu khỏi túi xách, giống như cô thường làm vậy ở những lần gặp mặt trước đó. Quả nhiên, Viêm Lương cúi đầu rút tập báo cáo tiến độ mới nhất của "Nhã Nhan" đưa đến trước mặt Lộ Chinh "Lộ tổng, đây là số liệu quảng cáo trên các đài truyền hình lớn của "Nhã Nhan" và tổng giá trị đơn hàng của các đại lý ở các tỉnh. Mời Lộ tổng xem qua."Mấy lần trước, Lộ Chinh đều lịch sự nhận tài liệu, giở qua vài trang gọi là tượng trưng. Thế nhưng, người có giáo dục tốt đến mấy, sau năm lần bảy lượt bị quấy rối, chắc cũng không chịu đựng nổi. Lần này, Lộ Chinh không nhìn tài liệu mà đưa thẳng cho người trợ lý ngồi bên cạnh. Sau đó, anh quay sang nói với Viêm Lương bằng một giọng vô cùng trịnh trọng "Viêm tiểu thư tha cho tôi đi, được không?"Tuy lời nói có vẻ xuống nước nhưng thái độ và ngữ khí của Lộ Chinh theo kiểu bề trên. Viêm Lương không tỏ thái độ, cô vẫn giữ nụ cười đúng mực trên môi "Lộ tổng, tôi không làm phiền anh chơi bóng. Chúng ta gặp lại sau."Nói xong cô liền bảo tài xế lái xe đi mất, để lại Lộ Chinh ngồi trong xe của mình, lắc đầu bất lực.***Bám riết Lộ Chinh lâu như vậy mà vẫn không đạt được hiệu quả, Viêm Lương sắp mất hết sự nhẫn nại, nhưng cô không nghĩ ra cách khác hay hơn. Khi có báo cáo tiêu thụ tháng đầu tiên của "Nhã Nhan" kể từ khi tiếp quản nhãn hiệu, cô liền gọi điện cho thám tử tư, hỏi về hành tung của Lộ rõ tín hiệu điện thoại của đối phương không tốt hay vì nguyên nhân khác, thanh âm của người thám tử hơi kỳ lạ, anh ta lắp bắp "Lộ tổng...đang ăn trưa tại nhà hàng xoay...nhà hàng xoay trên tầng cao nhất khách sạn Minh Đình..."Viêm Lương không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ nói "tôi sẽ tới đó ngay" rồi lập tức cúp điện Lương vội vàng lái xe đến khách sạn Minh Đình. Chỉ mất mười mấy phút là tới nơi, cô đi thẳng tới thang máy lên nhà hàng xoay ở tầng trên cùng. Vừa vào nhà hàng, Viêm Lương liền nhìn thấy tay thám tử tư ngồi ở vị trí bên cửa sổ, còn Lộ Chinh không thấy bóng Lương nghi hoặc tiến lại gần "Anh ta đâu rồi?"Tay thám tử ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Anh ta há miệng, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể cất lời. Viêm Lương đang đợi câu trả lời của tay thám tử, đằng sau đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc "Viêm tiểu thư, trùng hợp quá."Viêm Lương giật mình, ngần ngừ vài ba giây mới quay Chinh quả nhiên đang đứng đằng sau này, Viêm Lương không cười Chinh nửa cười nửa không nói với Viêm Lương "Tôi còn cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao vị tiên sinh này vô duyên vô cớ bám theo tôi mấy ngày nay." Nói đến đây, anh đi vòng qua Viêm Lương, đến bên thám tử tư mặt mũi tái mét và từ tốn đặt điện thoại di động của tay thám tử tư lên bàn "Hóa ra anh ta được Viêm tiểu thư thuê."Tay thám tử tư cầm điện thoại, không dám ngẩng đầu lặng lẽ chuồn mất. Viêm Lương đoán đây không phải lần đầu tiên anh ta bị bắt tại trận, nhưng nhìn bộ dạng vô cùng căng thẳng, chân tay run cầm cấp của anh ta, có thể thấy anh ta rất sợ Lộ Chinh. Đến giờ anh ta biết đụng phải một nhân vật lợi hại, hoặc giả trước khi cô tới đây, Lộ Chinh đã dọa nạt anh ta...Viêm Lương không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ ngay cả bân thân cô rơi vào tình huống khó xử. Cô ngước nhìn Lộ Chinh, đại não bắt đầu tổ chức ngôn lúc Viêm Lương còn chưa biết giải thích với Lộ Chinh thế nào, anh đột ngột mở miệng "Lần này cô định cho tôi xem tài liệu gì?"Viêm Lương ngây ngờ vực quan sát Lộ Chinh vài giây mới ngập ngừng rút tài liệu. Khác với những lần trước, lần này Lộ Chinh nhận tài liệu, kéo ghế ngồi xuống rồi giở từng trang xem kỹ Lương định thần ngay tức thì, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, ghé sát giảng giải "Đây là số liệu kinh doanh của "Nhã Nhan" trong ba năm trở lại đây. Mấy năm trước quả thật tình hình kinh doanh rất ảm đạm, nhưng vài tháng gần đây đã tăng lên rõ rệt. Tuy lượng tiêu thụ không bằng các nhãn hiệu khác có trong hệ thống của Minh Đình, nhưng có thể thấy sau khi thay đổi mẫu mã bao bì, sức cạnh tranh của "Nhã Nhan"..."Viêm Lương còn chưa nói hết câu đã bị Lộ Chinh cắt ngang "Thím giúp việc ở nhà tôi mười mấy năm hôm qua tình cờ nhìn thấy tập tài liệu của cô khi giúp tôi dọn phòng, thím ấy nói cho tôi biết, thế hệ của thím ấy có rất nhiều người dùng "Nhã Nhan". Hình như..."Nhã Nhan" được thế hệ trước ưa chuộng?"Đây quả thực là ưu thế của "Nhã Nhan", Viêm Lương đương nhiên thừa nhận "Đúng vậy."Viêm Lương định đi sâu vào điểm này, nhưng bắt gặp một tia khác thường trong đáy mắt Lộ Chinh, cô lập tức chuyển sang hướng khác "Nhưng chúng tôi đã định vị lại "Nhã Nhan". Hiện tại, sản phẩm chủ yếu nhằm vào giới trẻ. Chúng tôi không chỉ cải tiến thành phần và công thức sản phẩm mà còn mời ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện phát ngôn. Chúng tôi tạo nên một nhãn hiệu dành cho giới trẻ, vì dù sao bọn họ mới là chủ thể của sức mua."Rõ ràng đây mới là câu trả lời khiến Lộ Chinh hài Chinh xem đến trang cuối cùng mới buông tập tài liệu, hành động này là một sự khích lệ to lớn đối với Viêm Lương. Trong lúc Viêm Lương còn đang ngẫm nghĩ về kế hoạch "tình cờ gặp gỡ" tiếp theo, Lộ Chinh đột ngột lên tiếng, cắt đứt ý nghĩ của cô "Lúc nào cô rảnh? Tôi sẽ sắp xếp để cô gặp và thảo luận cụ thể với giám đốc Minh Đình Square và Bách hóa đại lầu Minh Đình."***Ra khỏi khách sạn Minh Đình, Viêm Lương ngẩng cao đầu, thở một hơi dài thỏa mãn. Bầu trời hôm nay xám xịt nhưng cô vẫn thấy rất rồi mới có tâm trạng vui vẻ, tất nhiên nên tìm một người chia sẻ. Sau khi ngồi vào xe ô tô, Viêm Lương không vội nổ máy mà rút điện thoại di thói quen, cô tìm đến số của Châu Trình. Nhưng vừa định gọi đi, ngón tay cô đột nhiên bất động. Ngẫm nghĩ một lúc, Viêm Lương mở lại danh bạ, chọn tên Tưởng Úc Nam. Tim Viêm Lương bỗng dưng đập nhanh một nhịp, cô vội bấm phím gọi, phảng phất như chậm một giây cô sẽ hối ba hồi chuông điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc "A lô!"Chỉ một từ đơn giản, nhưng đủ khiến Viêm Lương hồi hộp vô cớ. Trong chốc lát, cô không biết phải mở miệng như thế bên kia điện thoại im lặng vài giây, Tưởng Úc Nam đột nhiên cười khẽ "Em đừng nói cho tôi biết, Lộ Chinh đã bị em thuyết phục đấy nhé."Bị anh nhạy bén đoán ra tâm tư, Viêm Lương không thể không kinh nào anh có thể đoán ra sự việc thông qua hơi thở của cô? Viêm Lương lắc đầu, nói bằng một giọng nghiêm túc "Còn một bước nữa, nhưng cũng sắp thành công rồi.""Thế thì không được rồi." Tưởng Úc Nam bỗng nghiêm Lương không hiểu "Sao cơ?""Một nhà doanh nghiệp thành công trên thương trường dễ dàng bị một người phụ nữ thuyết phục như vậy, nguyên nhân chỉ có một..."Tưởng Úc Nam cố ý dừng lại, Viêm Lương khóc cười không xong "Anh tưởng ai cũng t*ng trùng lên não như anh hay sao? Động một tý là nghĩ đến chuyện bậy bạ."Đầu kia điện thoại rõ ràng không có bất cứ hồi ứng nào, nhưng Viêm Lương cảm thấy Tưởng Úc Nam lúc này đang mỉm cười. Thậm chí trong đầu cô còn vụt qua hình ảnh gương mặt anh với nụ cười nhàn nhạt cố đó Tưởng Úc Nam nói "Tại sao em không lý giải thành, bởi vì sức hút của em quá lớn nên tôi không thể kháng cự."Viêm Lương không nhịn được bật cười thành tiếng, cô vui vẻ phản pháo anh một câu "Tổng giám đốc hãy dành những lời đường mật này cho người đàn bà khác đi."Nói xong cô liền cúp điện khi nổ máy, Viêm Lương ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp gương mặt rạng ngời của cô trong gương chiếu mặt đầy ý cười, hạnh phúc như một người đang Lương giật mình kinh hãi bởi ý nghĩ này.
Backend fetch failed Guru Meditation XID 6258730 Varnish cache server
Tác giả Lam Bạch Sắc Dich giả Greenrosetq Ngoại truyện Vì Anh Là Tưởng Úc Nam Một ngà cuối tuần, Tưởng tiên sinh và Tưởng phu nhân gặp dịp thảnh thơi hiếm có, cùng ở phòng chiếu phim được trang trí hoàn toàn mới của hai người, xem một bộ phim điện ảnh của Châu Âu. Tưởng phu nhân gối đầu lên chân Tưởng tiên sinh, dán mắt vào màn hình. Tưởng tiên sinh chẳng hứng thú, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng “Gọt cho anh quả táo!” Tưởng phu nhân không ngẩng đầu, thò tay vào giỏ hoa quả trên bàn uống nước, lấy quả táo đưa cho chồng. Vợ không chịu gọt táo, vậy thì… “Bóc cho anh quả nho!” Chắc là được chứ? Tưởng phu nhân lại đưa tay ra sờ soạng, phát hiện không có nho, liền khoanh tay trước ngực, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục xem phim. Tưởng tiên sinh bắt đầu ảo não, xây phòng chiếu phim gia đình chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh. Bộ phim đang xem là phim nhựa kiểu cũ, anh không thể dùng điều khiển để tắt bộ phim vô cùng tẻ nhạt này. Tưởng phu nhân đang xem đến đoạn cảm động, đột nhiên có người bóp cằm cô, xoay mặt cô lại. Tưởng Úc Nam cúi xuống nhìn vợ, gương mặt anh ở ngay trên mặt cô. “ANh còn là bệnh nhân, em bắt nạt bệnh nhân như vậy sao?” Viêm Lương lắc đầu, thấy không thoát khỏi bàn tay anh nhưng cô cũng không để bụng. “Thứ nhất, anh xuất viện gần nửa năm rồi. Thứ hai, em đã xem báo cáo tình hình hồi phục sức khoẻ của anh tháng này, không hề có dấu hiệu tái phát. Tưởng tiên sinh, anh tự xưng là bệnh nhân mà không thấy gượng sao?” Tưởng Úc Nam nhíu mày để che giấu sự chột dạ. Trên màn ảnh, giọng nói xúc động của nhân vật nữ chính vang lên, nhắc nhỏ Viêm Lương bộ phim chuẩn bị đến đoạn hấp dẫn. Viêm Lương liền đẩy tay Tưởng Úc Nam, quay người xem phim. “Đừng là phiền em, đến cao trào rồi kia kìa!” Nhưng gương mặt nữ diễn viên chính trên màn ảnh chỉ lướt qua tầm mắt của Viêm Lương, ở giây tiếp theo, gương mặt cô lại bị anh xoay lại. Lần này, anh giữ rất chặt, cô không dễ dàng thoát khỏi. “Khó khăn lắm anh mới bỏ hết công việc để ở nhà, không phải để xem phim “nước trắng”.” Vừa nói, ánh mắt Tưởng Úc Nam vừa thuận theo cổ áo Viêm Lương, như muốn bóc trần cô. Hành động có tính ám chỉ rõ rệt đó được đổi lại bằng động tác kéo cổ áo của Viêm Lương. “Hay nhỉ! Anh là giám đốc do em mời về. Em là bà chủ còn chưa kêu mệt, anh làm công cho em, có tư cách gì mà kêu mệt chứ?” Bộ dạng vênh mặt của Viêm Lương khiến Tưởng Úc Nam không kìm được, giơ tay véo mũi cô. “Em mới hay thật ấy! Em giao Unique cho người khác quản lý, còn mình chạy đi mở công ty giày. Theo kiểu kinh doanh của em, một năm chẳng bán nổi mấy đôi giày. Nếu không nể mặt em là vợ anh, anh chịu hạ thấp thân phận đi bán giày cho em sao? Ngoài ra, em không những không tuyển thêm nhân viên cho anh, còn điều thư ký Lý sang Unique làm việc thay em. Vì vậy, anh mới càng bận tối mắt tối mũi.” Tưởng phu nhân nhún vai. “Mở công ty giày chỉ là để thoả mãn sở thích thiềt kế giày của em mà thôi, em cũng chẳng trông mong kiếm được tiền. Hơn nữa, nếu không nhờ thư ký Lý, có lẽ bây giờ chúng ta mỗi người mỗi ngả, đến chết cũng không gặp nhau. ANh ta giúp anh một việc lớn như vậy, anh còn định bắt anh ta làm thư ký cho anh? Em thăng chức, tăng lương cho anh ta đồng nghĩa với việc thay anh trả món nợ ân tình đấy.” Trong lúc nói chuyện, Viêm Lương nhất thời quên không giữ cổ áo. Tưởng tiên sinh đã không chỉ thoả mãn bằng ánh mắt, từ từ thò tay vào cổ áo cô. Ngay sau đó, bàn tay anh bị đánh “bốp” một cái. “Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh động vào người em.” Tưởng phu nhân không cho chồng cơ hội thương lượng. Mặc dù Viêm Lương nói rất mơ hồ nhưng Tưởng Úc Nam lập tức hiểu ý. Anh bất lực ôm chán. “Anh không muốn có con bởi anh lo căn bệnh này sẽ bị di truyền. Nhưng đây không thể trở thành lý do em ngăn cản nhu cầu sinh lý bình thường của anh.” “Đợi con chúng ta bằng tuổi anh, y học đã phát triển rồi.” Viêm Lương không chịu nổi mấy câu nói nhàm tai của chồng. Cô gí ngón tay vào mũi anh. “Đúng là cổ lỗ sĩ.” Tưởng Úc Nam tóm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại đỡ cô ngồi dậy, đặt một nụ hôn thệt kêu lên môi cô. “Em muốn có con đến thế sao?” Phim ảnh hoàn toàn bị lãng quên, Viêm Lương thở dài, giơ tay ôm cổ anh. “Anh và em từ nhỏ đều không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, lẽ nào anh không muốn có một gia đình thật sự có cả bố mẹ và con cái? Anh thử nghĩ xem, chúng ta có thể đi họp phụ huynh cho con, có thể cùng con tham gia hoạt động gia đình ở trường. Nếu là con gái, chúng ta sẽ mua cả phòng váy áo cho con, nếu là con trai, chúng ta sẽ dẫn con đi khắp nơi du lịch, khám phá…Cứ như vậy, chúng ta nuôi con lớn khôn, đến khi con có gia đình riêng, còn chúng ta từ từ già đi…” Một viễn cảnh đẹp đẽ biết bao… Vẻ mặt Tưởng Úc Nam vụt qua một tia bi thương. ANh nhíu mày, như đang cố gắng tưởng tượng. Cuối cùng anh mỉm cười lắc đầu “Vì quá hạnh phúc nên anh không dám nghĩ tới.” Viêm Lương cười nhạo chồng “Anh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào thế?” Tưởng Úc Nam cầm quả táo gõ vào đầu cô. “Bây giờ anh có em đã là hạnh phúc lớn nhất mà anh từng mơ ước. Đây không phải nhát gan, mà là biết thoả mãn.” Vào thời khắc này, Viêm Lương rất thương chồng. Sự thận trọng và dè dặt của anh khiến cô vô cùng xót xa. Nhưng thương là một lẽ, giữ nguyên tắc lại là chuyện khác. “Em mặc kệ, anh không muốn có con thì đừng chạm vào người em.” Nghe cô nói vậy, Tưởng Úc Nam lập tức thoát khỏi tâm trạng u ám, trở về thực tại. Ngắm bộ dạng nghiêm túc và đáng yêu của vợ, tâm trạng anh cũng trở nên vui vẻ. “Chạm vào thì sao nào?” “Em sẽ…” Lời đe doạ chưa kịp thốt ra miệng, Tưởng phu nhân đã rơi vào nụ hôn tuyên bố chủ quyền nồng nàng của Tưởng tiên sinh. Nhưng tốc độ cởi quần áo của cô không nhanh bằng tốc độ cô mặc lại quần áo. Khi Tưởng tiên sinh đè vợ xuống nền nhà, cô đã khoác áo lên người. Tưởng Úc Nam thất bại hoàn toàn, úp mặt vào cổ cô, kêu một tiếng rất đỗi dịu dàng. “Bà xã…” Viêm Lương thở hổn hển, vừa rồi đúng là một trận “ác chiến” cô suýt bị anh lột sạch quần áo. May mà dù bị chồng hôn đến mức đầu óc choáng váng, cô vẫn nhớ giữ vững phòng tuyến cuối cùng. Lúc này, cô ở dưới, anh ở trên, nhưng rõ ràng trong cuộc “đọ sức” vừa rồi, Tưởng phu nhân đã chiếm thế thượng phong. Sau khi lấy lại hơi thở bình tĩnh, Viêm Lương đắc ý nói “Đừng làm nũng với em, anh có coi em là tổ tông cũng vô dụng. Anh không đồng ý vụ đó, em sẽ không cho anh động vào người em.” Sau khi Tưởng phu nhân lặp đi lặp lại câu nói này hơn ba trăm sáu mươi lăm lần, một “sư tử con” đã bắt đầu hình thành trong bụng Tưởng phu nhân. Biết tin vợ mang thai, Tưởng tiên sinh không biết nên vui mừng hay lo lắng. “Em đúng là người phụ nữ cố chấp đến mức đáng sợ.” Viêm Lương coi đây là một lời khen ngợi. “Nếu năm đó em không yêu anh, anh tin với cá tính của em, chắc chắn anh sẽ chết trong tay em, hơn nữa còn chết rất thảm.” Viêm Lương chừng mắt. “Anh đừng hở ra là nhắc đến từ “chết” không tốt cho thai nhi.” Mặc dù tỏ ra hung dữ với chồng nhưng khi cúi đầu vuốt ve cái bụng nhỏ, sắc mặt Tưởng phu nhân lập tức trở nên dịu dàng. “Con yêu, con đừng nghe lời bố con, bố con ănn nói bậy bạ đấy.” Nhìn bộ dạng dịu dàng của vợ, Tưởng Úc Nam bỗng tỏ ra nghiêm túc. “Mới hai tháng thôi, dạy dỗ thai nhi là hơi sớm.” Dù nói vậy nhưng anh vẫn đặt tay lên bụng vợ. Nơi đó vẫng phẳng lì, không hề có cảm giác một sinh mệnh nhỏ đang trưởng thành. Những “việc xấu” của Tưởng tiên sinh trờ thành một phần trong nội dung giáo dục trẻ sơ sinh. Tưởng tiên sinh ra sức kháng nghị nhưng đáng tiếc không có hiệu quả. Ví dụ, Tưởng phu nhân nhắc đi nhắc lại câu “Con trai, nếu không phải mẹ đấu tranh suốt một năm trời thì đến bây giờ bố con cũng không có ý định sinh con.” trước mặt chồng không biết bao nhiêu lần. Buổi chiều, Tưởng Úc Nam đi làm về, vừa tới cửa phòng trẻ sơ sinh liền nhìn thấy Viêm Lương đang kể chuyện cho con trai nghe. Đứng bên cửa nghe một lúc, anh rón rén đi vào. Tưởng phu nhân không hề nhận ra sự xuất hiện của chồng, đến khi bị anh bế lên, cô mới giật mình kêu một tiếng. “Bỏ em xuống!” Viêm Lương ghé sát tai Tưởng Úc Nam. Tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng cô cố ý hạ thấp giọng. May ma con trai đã ngủ say, nếu bị tiếng kêu của cô đánh thức, chắc chắn cu cậu sẽ khóc thét, khiến cô lại bận trước bận sau dỗ dành. “Em lại truyền bá tư tưởng chống đối bố cho “sư tử nhỏ” phải không?” Tưởng Úc Nam khẽ cười, cắn mũi vợ. Thật ra anh biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ này chỉ “nói xấu” anh trước mặt cont trai. Có lẽ cô cảm thấy làm vậy rất thú vị, cũng như anh luôn thích thú khi bất ngờ doạ cô như bây giờ. “Anh cũng biết con trai chính là chú “sư tử nhỏ” khóc thì thôi rồi, người giúp việc chẳng thể dỗ nổi. Lần trước dì Lương từ New Zealand về thăm cu cậu, cu cậu ầm ĩ đến mức dì đau cả tim. Tưởng tiên sinh, anh cẩn thận một chút, đừng đánh thức con dậy.” Tưởng Úc Nam rất thích thú khi thấy bộ dạng chịu thua của vợ. Anh đặt cô xuống đất, đi đến bên giường trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán con trai. Tuy đang say ngu nhưng cu cậu lập tức khua khua bàn tay nhỏ. Tưởng Úc Nam mỉm cười, quả nhiên là một chú sư tử nhỏ có sức tấn công mạnh mẽ. Viêm Lương cũng ghé lại gần, giơ ngón tay nghịch bàn tay con trai, nhưng ngay sau đó, cô bị bố đứa trẻ túm lấy ngón tay, rồi bị anh bế lên trong nháy mắt. Lần này Viêm Lương không phản kháng, ngoan ngoãn ôm cổ chồng. Tưởng Úc Nam bế cô đi ra ngoài, giơ chân đá cánh cửa phòng trẻ sơ sinh. Người giúp việc ở tầng dưới, Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương lên phòng ngủ chính trên tầng ba. Khi trở về thế giới riêng của hai người, anh lập tức vùi mặt vào cổ vợ hít hà “Em đổi dầu tắm à?” Là mùi thơm nhẹ nhàng, dễ chịu. “Vừa đổi nhãn hiệu dầu tắm cho con trai, em thử dùng trước.” “Anh cũng muốn thử.” “Chai màu vàng ở trong phòng tắm ấy.” Viêm Lương vừa nói vừa giãy giụa. Tưởng Úc Nam cúi xuống, hôn lên má và môi cô. “Chúng ta cùng tắm.” Tưởng Úc Nam bế Viêm Lương đi về phía phòng tắm. “Tưởng tiên sinh, ông chủ Tưởng, em thật sự rất mệt!” Có lẽ cô thật sự mệt mỏi, nếu khôbg cô sẽ không dụi trán vào người anh và cất giọng nũng nịu như vậy. Tưởng Úc Nam đặt Viêm Lương lên giường rồi đi vào phòng tắm. Khi anh quay lại, Viêm Lương đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Úc Nam ngồi xuống cạnh giường, vuốt ve hàng lông mày của cô. Tính cách cô cũng nóng nảy giống con trai, lúc ngủ thường chau mày. Tưởng Úc Nam mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi vợ, bàn tay anh vuốt ve đùi cô. Làn da vợ anh vừa trắng vừa mịn màng. Ngoài vết sẹo mổ đẻ ở bụng, thân hình cô vẫn thon thả như ngày nào. Nhưng vết sẹo đó chính là một tấm huân chương, người phụ nữ này vì anh mà vô cùng dũng cảm. Ban đầu, anh tiếp cận cô với mục đích riêng và đầy rẫy những lời nói dối, vậy mà bay giờ anh vẫn được hưởng vô vàn hạnh phúc… Tưởng Úc nam từ bỏ ý định đánh thức Viêm Lương. Anh keo chăn giúp cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Tưởng Úc Nam lại sang phòng trẻ sơ sinh, không ngờ con trai anh đã tỉnh dậy. Nhìn thấy anh, cu cậu không khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn anh. Mắt và lông mày của con trai rất giống anh, mũi và miệng giống Viêm Lương, tóm lại kế thừa hết nết đẹp của bố mẹ. Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Úc Nam đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, những lúc Viêm Lương ở bên con trai, cu cậu thường gào khóc nửa ngày, nhưng nhìn thấy anh, cu cậu lại rất ngoan ngoãn. Chẳng lẽ con trai anh mới bé tí đã biết Viêm Lương kiểu gì cũng sẽ dỗ dành cu cậu, còn ông bố cả cuộc đời này ngoài dỗ vợ sẽ không dỗ dành người thứ hai? Chính vì điều đó mà con trai anh mới phân biệt đối xử như vậy… Tưởng Úc Nam phì cười bởi ý nghĩ giời ơi đất hỡi của mình. Đúng lúc này, bà giúp việc gõ cửa, đi vào. “Ông chủ, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ.” “Vợ tôi đã ăn chưa?” “Bà chủ bận dỗ “sư tử nhỏ” đi ngủ nên chưa kịp ăn.” “Lát nữa cô ấy dậy tôi và cô ấy sẽ cùng ăn.” Bà giúp việc biết Tưởng Úc Nam thương vợ, nhưng đợi đến khi vợ anh tỉnh dậy, có lẽ thức ăn đã nguội rồi. “Ông chủ hay ông chủ cứ ăn trước đi” “Không cần, tôi có một số văn bản cần xử lý.” Nói xong, Tưởng Úc Nam cúi đầu nhắn nhủ con trai. “Sư tử nhỏ của bố ngoan, đừng đánh thức mẹ nhé!” Con trai chớp chớp mắt. Tưởng Úc Nam coi như cu cậu nhận lời. Viêm Lương ngủ đến hơn 12 giờ đêm mới tỉnh giấc. Ngoài hành lang tối mờ mờ, thư phòng bật đèn sáng. Viêm Lương đẩy cửa, quả nhiên thấy Tưởng Úc Nam đang chăm chú đọc tài liệu. “Anh xem gì vậy?” Tưởng Úc Nam ngẩng đầu, phát hiện cô đứng bên cửa. Anh vẫy tay ra hiệu cô lại gần. Viêm Lương đến bên cạnh bàn, ngồi xuống thành ghế. Tưởng Úc Nam liền ôm eo cô để cô khỏi trượt từ thành ghế xuống đất. Viêm Lương lật giở văn bản ở trên bàn. Một lúc sau, cô kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Tưởng Úc Nam, dường như không quen biết anh. “Đâu đến nỗi khiến em phải ngạc nhiên như vậy?” Tưởng Úc Nam nhíu mày. Unique kinh doanh tốt là chuyện hoàn toàn nằm trong định liệu của Viêm Lương. Nhưng doanh số công ty giày cao đến mức này, cô vô cùng bất ngờ. “Chẳng phải anh nói lượng tiêu thụ rất kém sao?” Tưởng Úc Nam baỳ ra bộ dạng kinh ngạc “Hoá ra Tưởng phu nhân không hề nghi ngờ lời nói của tôi?” Viêm Lương nhăn mũi, tiếp tục cúi xuống xem báo cáo. Tưởng Úc Nam lên tiếng “Thế nào? Mời anh làm giám đốc, “hàng đẹp giá rẻ” quá phải không?” Viêm Lương nhìn vị giám đốc có mức lương bằng không ở bên cạnh, thầm tính toán, đâu chỉ đơn giản là “hàng đẹp giá rẻ”, mà là “không vốn vạn lời.” Từ trước đến nay, Viêm Lương đều cho rằng công ty chỉ có một nhà thiết kế là cô, còn Tưởng Úc Nam giúp cô quản lý một xưởng giày nhỏ mang tên Elaine. Nhưng sự thật rõ ràng không phải như vậy, trong một năm ở nhà làm “bà nội trợ” rốt cuộc cô đã bỏ lỡ điều gì? Vẻ kinh ngạc tràn ngập trong mắt Viêm Lương, “ANh làm cách nào vậy?” “Xem ra em đã hoàn toàn tỉnh táo.” Tưởng Úc Nam nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Sau khi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, Viêm Lương lại cúi xuống xem báo cáo. Lần này, Tưởng Úc Nam đóng tập tài liệu “Chi bằng chúng ta tiến hành giao dịch đi!” “Gì cơ?” Tưởng Úc Nam đứng dậy, bế cô lên bàn, anh móc ngón tay, thao đai thắt lưng áo choàng ngủ của Tưởng phu nhân. “Em khiến anh thoả mãn, anh sẽ cho em đáp án.” Viêm Lương nhìn đai thắt lưng rơi xuống đất. Tuy miệng nói “Em có thể từ chối không?” nhưng hai tay tự động vòng ra sau gáy Tưởng Úc Nam, ngẩng lên đón ánh mắt anh, vẻ mặt đầy mờ ám. Nhận được tính hiệu của vợ, Tưởng Úc Nam lập tức cởi áo ngủ của cô, câu trả lời đương nhiên là “Không được…” Đồng hồ trong thư phòng lặng lẽ chuyển động đến hai giờ sáng. Tưởng Úc Nam thoả mãn bế cơ thể mềm nhũn của vợ từ trên bàn xuống đất. Anh vừa nhặt áo choàng ngủ khoác vào người cô vừa ghé sát tai cô, thầm thì “Đáp án rất đơn giả, vì nah là Tưởng Úc Nam.”
HomeMua sắm[Reviewed by HarperP] Yêu không lối thoát Nửa hoan nửa ái – Lam Bạch Sắc – HarperP September 3, 2021 Mua sắm Or you want a quick look YÊU KHÔNG LỐI THOÁT chs chụp tối thui, chắc tại khuya rồi ”>nhìn hình chắc biết sắp tới review quyển nào 🙂 Là tác phẩm đầu tiên tôi đọc của Lam Bạch Sắc. Trước khi viết, muốn bộc phát một chuyện ngoài lề chị đẹp quá đi~ Quyết định mua và đọc Yêu không lối thoát cùng với Nếu ốc sên có tình yêu sắp được lên thớt kế đây là vì nghe nói ss GR dịch quyển này, mấy chương đầu phản ứng hoá học giữa tuyến chính nóng bỏng lắm! Tưởng Úc Nam tiếp cận Viêm Lương với mục đích báo thù. Dù yêu nhau nhưng từ đầu đến khi sự việc bị phát hiện, chỉ một từ diễn tả NGƯỢC. Đúng là Tưởng Úc Nam có nảy sinh tình cảm với Viêm Lương nếu để tâm, bạn có thể thấy là nam chính yêu nữ chính nhiều hơn nhưng nỗi đau mất cha làm sao anh quên chi tiết này quan trọng nha~! Viêm Lương rốt cuộc yêu anh hay không sau này cô mới tỏ. Còn lúc này, hai người lạnh lạnh ấm ấm thật “ngứa mắt” hết sức >”. Có lẽ hơi buồn cười khi Tưởng Úc Nam nói một đường làm một nẻo. Cụm từ “khẩu sà tâm phật” chắc hợp với anh, đặc biệt là sau khi mọi việc bị bại lộ, ngoài lạnh trong ấm! Viêm Lương nên thấy may mắn vì sự thật nào đó được phơi bày đúng lúc! Sự giày xéo trong thâm tâm Tưởng Úc Nam mạnh mẽ hơn Viêm Lương rất nhiều. Bởi, như đã nói, anh yêu cô nhiều hơn anh và cả cô tưởng. Hai người ban đầu như nước với lửa nhưng sau đó? Tưởng Úc Nam anh có thoát khỏi lưới tình đâu! Anh là người cho cô lời khuyên, giúp cô những bước đi trên thương trường, là người trao cô nụ hôn mỗi sáng… Những việc đó đâu nằm trong kế hoạch ban đầu. Tình cảm vốn dĩ vô thanh, vô hình nhưng nó rất dễ nhận biết. Điều này bộc lộ rõ ràng hơn ở phần sau, khi hai người lật bài ngửa với nhau! Tưởng Úc Nam không chỉ đau đớn về tinh thần mà đến thể xác cũng chịu không ít thương tổn. cre Viêm Lương, cô gái nhỏ kiên cường. Cô là kiểu phụ nữ đảm việc nước, hư việc nhà. Không biết nấu nướng, đi sớm về khuya, cương trực, quyết đoán. Nếu có uỷ mị thì chỉ khi ở một mình cô mới thể hiện điều đó. Dường như cô tự tạo cho mình một vỏ bọc để tránh xa những lời nói khiến mình đau lòng. Khi đọc những đoạn nói về mối quan hệ cha con của cô, bạn sẽ cảm thấy thương cô gái ấy, thật nhiều! Lam Bạch Sắc hoàn toàn chinh phục người đọc vì cô biết làm sao giành lấy sự thương cảm dành cho Viêm Lương là thương cảm chứ không phải thương hại. Một ông bố mù quáng, một đứa con gái cam chịu. Nhiêu đó thôi đủ khiến người đọc dốc hết sự phẫn nộ lên người cha họ Từ kia. Vì sao con họ Viêm, cha họ Từ nhở? 😉 Quay trở lại nét tính cách của Viêm Lương, cách xử lí tình cảm của cô có sự mâu thuẫn lớn. Cô không che dấu sự quan tâm, yêu thương với Tưởng Úc Nam. Nhưng ngoài cái danh cô bạn gái rồi người vợ, cô không thực sự biết mình đang cần gì. Hoặc giả cô mờ hồ về chính thứ tình cảm khởi nguồn từ con tim kia…căm ghét rồi đến thương xót sau đó là phẫn nộ theo từng tình tiết có liên quan. Hiểu nôm na thì Tử Thanh là chị gái cùng cha khác mẹ với Viêm Lương. Từ lúc Từ Tử Thanh xuất hiện, cuộc sống của Viêm Lương thay đổi theo chiều hướng tiêu cực. Mẹ cô thúc ép, thiếu vắng tình cảm người cha, sự tranh giành với cô chị mưu mô kia đã rút hết sinh lực của cô gái nhỏ. Đến khi Viêm Lương đáp trả Từ Tử Thanh, tôi vẫn không thấy cô cay độc mà cô chỉ đang làm việc đáng ra nên làm từ lâu! cre Tôi vẫn luôn thắc mắc căn bệnh mà Tưởng Úc Nam mắc phải là gì? Chính nó là yếu tố xúc tác khiến Viêm Lương kiểm chứng lại mình. Thư kí Lý cũng thật hay đó nha~ Nếu lúc đó anh ta không xuất hiện ở sân bay thì có lẽ đã không có kết thúc viên mãn. “Quá trình trắc trở, kết quả tốt đẹp” ha! Sẵn tiện nói về quá trình trắc trở, tôi muốn nói đến nam phụ của Yêu không lối thoát. Anh chàng này, quả thực xứng đáng được đưa vào những nhân vật si tình bậc nhất của tiểu thuyết ngôn tình. Lộ Chinh là hình mẫu chuẩn cho câu “yêu là cho đi không cần nhận lại”. Anh với Trịnh Minh Hạo Mãi mãi là bao xa - Diệp Lạc Vô Tâm nên kết bạn với nhau Lộ Chinh yêu Viêm Lương cũng như Tưởng Úc Nam yêu Viêm Lương. Những việc anh làm cho cô gái mình yêu có lẽ nhiều hơn nam chính! Chỉ là trái tim Viêm Lương đã sớm thuộc về Tưởng Úc Nam; đoạn đường tình yêu ấy, anh đã đến trễ một bước. Từng việc, từng việc anh làm có thể phản ánh rõ nhân cách anh thế nào. Ngoại truyện của anh chắc chắn sẽ khiến bạn hài lòng, xoa dịu sự xót xa ở phần kết khi anh đứng ở sân bay và tuyệt vọng. Sau khi Lộ Chinh chứng thực lòng mình với Tưởng Vi, tôi càng thấy mình đúng = Gặp được đối tượng phù hợp khác, lâm vào bể tình, Lộ Chinh cũng là một soái ca điển hình. Yêu không lối thoát có kết thúc đẹp! Người nào yêu nhau lại về với nhau, có một cu cậu sau bao sóng gió không đáng có = Kết tác phẩm này chắc phải tìm đọc thêm về Lam Bạch Sắc rồi. Bộc-phát-lần-2 Kiểu đàn ông vừa đẹp trai, vừa si tình, vừa tài năng, vừa trầm ổn chỉ thấy trong ngôn tình thôi thì phải? Rite 😕See more articles in the category Mua sắm About The Author admin
nua hoan nua ai